Thứ Tư, 22 tháng 7, 2009

Không thể hiểu sao,
Để quên một người lại khó khăn vậy,
Không thể hiểu sao,
Lại bật khóc khi để một nguời không phải anh chạm vào mình,
Không thể hiểu sao,
Đã quá xa anh,
Mà nỗi nhớ cứ dày vò trong tim

Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2009

Tuong lai


Hôm nay, đã về Tsukuba, nơi này sẽ gắn bó với mình trong 2 năm. Thấy bản thân và nơi này sẽ sống hoà thuận , rất có niềm tin . Đã gặp senpai, họ đã học xong và sẽ quay về nuớc trong tuần sau. Mình nghĩ rất nhiều về ngày về cuả minh, nghĩ về những việc mình có thể làm, có thể thay đổi.

Lòng trĩu nặng, mỗi khi nghĩ và so sánh con người VN và Nhật Bản. Người VN thiếu quá nhiều thứ để trở thành một dân tộc mạnh mẽ trường kỳ. Có thể nguời VN có tinh thần đấu tranh giành lại độc lập cho bản thân, vượt qua được giới hạn sống và chết, nhưng làm sao để đủ mạnh mẽ vuợt qua đuợc cái giới hạn mạnh và yếu. Có thể không "chết", nhưng cứ yếu ớt thì đâu có zì là vinh quang, là đáng tự hào với con cháu đời sau.

Lại là chuyện cũ:
Lại câu hỏi cũ:
Lại không thể quên được:
Lại nhớ:
Lại khóc một cách vô duyên:
Tại sao kg phải là anh
....


Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009

Chào Tokyo


Mai mình rời Tokyo về Tsukuba ruì . Buồn một tẹo vì sẽ chẳng rong chơi cùng bạn bè được nữa rùi, mà cũng chẳng lâu nữa là buớc vào vòng quay học học học.