Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009

Là nhắc nhở - Posted in August 21, 2007



Trích Blog của chị

Nếu bạn yêu ai đó nhưng người đó không yêu bạn, thì bạn hãy đừng dày vò chính mình. Bạn không có gì sai cả. Chỉ là vì tình yêu đã quyết định không ở lại trong trái tim người kia mà thôi.

Nếu bạn biết ai đó yêu bạn và bạn không yêu lại người đó, bạn hãy cảm thấy hãnh diện vì tình yêu đã đến và gõ cửa trái tim bạn, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối món quà mà bạn không thể đáp trả được đó. Đừng bao giờ lợi dụng, cũng đừng gây đớn đau.

Cách bạn đối xử với tình yêu cũng là cách bạn đối xử với chính mình, và tất cả mọi trái tim chúng ta đều cảm nhận nỗi đau và niềm hạnh phúc như nhau, cho dù cuộc đời và lối sống của chúng ta có khác nhau.

Nếu bạn yêu ai đó, và người đó cũng yêu bạn, thế rồi tình yêu đó ra đi, bạn đừng cố níu kéo nó trở lại hay đổ lỗi cho nhau, hãy để nó ra đi.

Đằng sau sự ra đi đó có một nguyên nhân và một ý nghĩa. Thời gian trôi qua, bạn sẽ hiểu.

Hãy nhớ rằng chúng ta không lựa chọn được tình yêu. Tình yêu lựa chọn chúng ta. Tất cả những gì chúng ta thực sự có thể làm được là chấp nhận tình yêu với tất cả những bí ẩn của nó khi nó bước vào đời ta. Hãy cảm nhận cách tình yêu làm cho tim bạn ngập tràn yêu đương, rồi hãy hướng ra cuộc sống và chia sẻ nó với mọi người.

Hãy sẻ chia tình yêu đó cho người đã mang nó vào đời bạn.

Hãy sẻ chia nó cho những người với tâm hồn cằn cỗi.

Hãy trao nó cho thế giới quanh bạn bất cứ cách nào bạn có thể. Đó là nơi có những người cảm nhận sai lạc về tình yêu. Vì từ lâu đã không có tình yêu, họ coi tình yêu như một thứ nhu cầu. Họ thấy trái tim mình như những khoảng không trống rỗng cần được lấp đầy bởi tình yêu, và họ bắt đầu coi tình yêu như một dòng nước chảy tới với họ hơn là bắt nguồn từ họ.

Những phút đầu tiên của tình yêu mới chớm luôn ngập tràn yêu thương, nhưng khi tình yêu đó dần nguội lạnh, họ quay sang coi tình yêu của họ như một nhu cầu. Họ không còn là người tạo ra tình yêu nữa mà thay vào đó, họ trở thành những người tìm kiếm tình yêu.

Họ quên mất bí mật của tình yêu, đó là tình yêu là một món quà, và rằng tình yêu chỉ có thể lớn lên bằng cách được sẻ chia

Hãy nhớ điều đó, và luôn giữ nó trong tim. Tình yêu có thời gian, với "mùa yêu thương" của riêng mình, cùng những lý do để nó đến và đi. Bạn không thể mua chuộc hay ép buộc tình yêu, hay diễn giải nó thành lời.

Bạn chỉ có thể đón nhận tình yêu khi nó đến và chia sẻ nó khi bạn đang yêu. Nhưng nếu nó quyết định giã từ trái tim bạn hoặc trái tim của người yêu bạn, bạn không thể làm được gì và bạn không nên làm gì nữa.

Tình yêu đã luôn luôn và sẽ luôn luôn là một điều bí ẩn.

Hãy hạnh phúc vì tình yêu đã tới và tồn tại, dù trong khoảnh khắc, trong cuộc đời bạn

Là ký ức - Posted in Saturday February 17, 2007 - 05:20pm


Tết của cả nhà

Năm nay, nhà tôi ăn tết có đầy đủ mọi người, chả là cứ hai năm một lần cậu tôi sẽ từ Bắc vào để ăn tết với ông bà. Thế là đại già đình nhà ta nói hawai đi, tắc kè ( chú thích: nhà tôi hai năm mới chụp hình tết... theo wan điểm của ông ba)

Các em bé nhà tôi càng lớn càng láu liến, hì, mà dễ thương không chịu được. Cu Quang hôm tất niên diện cái đầu nhím , khuyên tai ( giả. hì), dây nhợ làng nhằng, bảo để đón khách miền Bắc ( haha..), cái Mai, Linh cứ phải nói là phát thanh không ngớt, cái HA thì khoe bà nội cho HA cái váy nhưng hông cho HA áo và xì..líp ( haha), cái Như thì chả hỉu sao luc đầu không chịu nói câu nào, hỏi mợ liên thì mới biet em Như hôm nay son môi, em Như sẽ không nói không ăn đến khi nào... son nhạt hết ( pótay..)

MỖi năm các em đều lớn lên, cai j cũng biết nhiều hơn ( khoản đánh bài, chọc phá là thấy rõ), làm chị nhớ may cái Tết trước trước đó toàn chơi với mấy em khóc leo nheo toàn bột với cháo, ( bây giờ bọn nhóc cũng leo nheo nhưng toàn vì bài bạc, cá ngựa :P)

Phù hôm nay chơi với đám nhóc tì thật no nê...

A , tết năm nay thật đặc biệt, đó sẽ là cái tết đầu tiên tôi lì xì cho bọn nhỏ ( hehe , cu Quang ham tiền thấy sợ nhưng giờ đã thấy điểm đáng sợ này thành đáng yêu khi nói; chị hương 20.000 a, wa được, hehe ... chắc nó tưởng mình không lì xì )

Còn nữa, tết năm nay sẽ là năm cuối tôi được ăn xoài nhà bà. Ôi xoài nhà bà , nhiêu đó âm thanh đã làm tôi liên tuong đến mùi vị ngon ngọt tuyệt đỉnh đến nỗi ăn xoài (chín) của ai tôi đều chỉ có một câu không bằng xoài nhà bà, hè hè, thậm chí bọn bạn tôi chơi đã gọi là mốc meo, đồi mồi rùi mà chả biết xoài nhà bà bạn Hương là j ( nếu biết chỉ là xoài xanh - tôi chả thích loại này.. hehe)
Huhu thế mà tết năm sau, đến tôi cũng chả biết thế nào là xoài nhà bà, vì kế hoạch vĩ đại (14 năm trời) - đại lộ Đông Tây sẽ come true vào tháng 7, em xoải ngon lành sẽ ra đi huhu... để lại biết bao nhiu niềm thương tiếc.

Mồng một đang wa đi với nỗi xót xa về cây xoài trong lòng ...đầy xoài ăn hồi trưa, thế nên nỗi xót thương cũng phần nào duoc an ủi:D

Viết trên tường nhà dưỡng lão ở Đài Loan.

(Thuỷ Khởi)

Con ơi! Khi con còn thơ dại,
Mẹ đã mất rất nhiều thời gian,
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm;
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi;
Những kỷ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau
Làm mẹ nhớ thương da diết,
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút,
Cho mẹ suy nghĩ thêm...
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì,
Mẹ cũng quên...

Con ơi!
Con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần,
Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời?
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp
Những câu ngây ngô, hàng trăm câu con hỏi từ đâu?
Nên nếu mẹ lỡ kể lể nhiều lần những câu chuyện móm răng
Ngâm nga những khúc ru con thời con bé
Xin con tha thứ cho mẹ
Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé!
Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà!

Con ơi!
Giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày,
Ăn cơm vãi đầy vạt áo,
Chải đầu tay bần bật run,
Đừng giục giã mẹ,
Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm,
Mẹ chỉ cần có con ở bên Mẹ đủ ấm.

Con ơi!
Bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ,
Dìu mẹ, chậm thôi
Như năm đó,
Mẹ dìu con đi những bước đầu đời.

NGuồn : chị Hạ

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

Thơ với thẩn - Posted in old days

Sẽ lại yêu

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau, mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái khác
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh...
Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.
Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa...
Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng,vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?

Unknown

Vũng Tàu Vũng Tàu - Posted in an old day.

Có em nắng vàng, có gió mặn mênh mang, có em khìn khìn giữa trời cười hihi
Có bạn mập hậu đậu, mê nhậu mất cả vé tàu lẫn vé xanh.
Có dis cô thếch cuồng nhiệt trong cơn u sầu, có Ô Cấp với mình em giữa bao người
Có anh cao cao đẹp trai mà lạnh lùng nhút nhát.
Có bạn tóc xoăn giật mình nhớ chuyện xưa nay, Bạn buồn, chán , xì trét, lộn xộn, bạn đã thả theo gió biển vào hư vô lòng bạn.
Thế là, Ôi giời, bạn ơi đời còn dài , giai còn nhiều,
Không có việc zì khó, chỉ sợ bạn chưa liều,
Thế là, Lại có em khìn khìn giữa trời cười hihi

Linh tinh


I am still nervous, my heart is beating when I recognize your name, just a name with a sign. But, by those, I know you re healthy and have studied so far so good. I cant stop myself searching you in website of the school every time I miss you. As a way that I can touch in your life, as a way I make my life easier. Somewhere, sometimes, I cant stop myself thinking of you.

Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2009

"Asita, watashi wa ikimasu, soko ni, asa no hikari ga arimasu"

:D
Sài Gòn ui, sắp gặp lại mi rùi. Gặp rùi, sẽ phải lại đi xa, những 2 năm.
Thấy mình không lưu luyến gia đình nhiều, có lẽ nên thế, mình đã đắn đo rất rất lâu rồi.
Có người, khi ở gần bên cái nơi chốn mà mình ngỡ tưởng là gắn bó, bỗng nhận ra, bản thân thực sự mới thuộc về đâu. Không là định kiến , là trào lưu, là bốc đồng, chỉ là tôi chấp nhận bản thân mình mà thôi.
Đi xa ơi là xa, ở nơi đó, tôi sẽ biết giới hạn của mình trong những mộng tưởng .
Hì, dù sao thì " Ngày mai, tui lên đường , nhất định sẽ có một ban mai"