Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013
Cảm giác có thể gọi tên.
Đó là đứng trong bóng tối. Dù mặt trời có mọc đằng Đông, lặn đằng Tây.
Đốm sáng, hay vì sao mà mình có thể thấy là nụ cười của Con.
Đứng lên và bước đi đi.
Thứ Năm, 17 tháng 9, 2009
Đêm
Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2009
Chỉ cần buông tay
Chỉ cần buông tay
Người ta bảo, trong tình yêu, chỉ cần một cái buông tay thôi cũng có thể để người kia rời xa mình mãi mãi…
Tôi đọc câu chuyện về cái buông tay ấy trong một tối thứ bảy mù sương, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh đèn đường vàng vọt đến tội nghiệp trong màn sương nhòa nhạt. Câu chuyện đơn giản như thể người ta nghe một tiếng thở dài, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Cũng hun hút và xa ngái như tiếng thở dài của mình. Mà lại khác, vì tiếng thở dài đó dường như có đáy, còn của mình thì vô cùng trong một nỗi u uẩn không thôi.
Ừ thì một người đàn ông và một người đàn bà chia tay nhau, câu chuyện tình yêu nào chẳng vậy. Đời thực, người ta vẫn chia tay nhau đầy ra đấy thôi. Nhiều khi chẳng phải vì người ta không còn yêu nhau nữa. Cũng chẳng phải vì cuộc tình ấy ngắn ngủi, sớm lụi tàn. Nhiều khi, ‘cuộc tình dài rộng quá lắm khi cũng buồn’. Nhiều khi, tình yêu quá lớn cũng khiến sóng vỡ tan, và người ta đánh mất nhau. Tình yêu mà…
Người ta rời nhau có khi chỉ vì một lần lỗi hẹn, một cái nắm tay không chặt hay một nỗi vô tâm khiến người kia hụt hẫng. Yêu nhau là trời biển, nhưng một cái buông tay cũng có thể mãi mãi rời xa.
Tôi hay nhìn những cặp tình nhân đi qua mình. Nhìn cách họ nói cười, âu yếm hay nhìn vào mẳt nhau. Nhìn cách những người đàn ông vòng tay ôm lấy vai người phụ nữ của họ như thể điều đó sẽ đủ để chở che và giữ họ suốt đời.
Thế gian có bao cặp tình nhân, có bao nhiêu những câu chuyện tình, nhưng cách người đàn ông và người đàn bà của nhau nhìn vào mắt nhau, nắm lấy tay nhau hay nép vào nhau có lẽ chỉ có một. Và cách người ta rời vòng tay ấm áp của nhau mà đi cũng chỉ có một mà thôi. Đó là khi, một hoặc cả hai người yêu nhau cảm thấy không còn có thể nghĩ và sống bằng trái tim của người còn lại nữa rồi. Dù còn yêu hay không, họ đã không còn là của nhau…
Tình yêu vốn dĩ là một khái niệm bất định với con người. Bạn sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu nổi vì sao có thể ’sẵn sàng dành cả cuộc đời mình cho một người, dẫu chẳng thể nào hiểu được, tại sao mình lại yêu người đó đến thế’. Và bạn cũng chẳng bao giờ có thể hiểu vì sao ‘ chỉ cần một cái buông tay thôi cũng có thể để người kia rời xa mình mãi mãi’…
Yêu nhau là trời biển…… nhưng một cái buông tay cũng có thể mãi mãi rời xa
(st)
Thứ Tư, 22 tháng 7, 2009
Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2009
Tuong lai
Hôm nay, đã về Tsukuba, nơi này sẽ gắn bó với mình trong 2 năm. Thấy bản thân và nơi này sẽ sống hoà thuận , rất có niềm tin . Đã gặp senpai, họ đã học xong và sẽ quay về nuớc trong tuần sau. Mình nghĩ rất nhiều về ngày về cuả minh, nghĩ về những việc mình có thể làm, có thể thay đổi.
Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009
Chào Tokyo
Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009
Là nhắc nhở - Posted in August 21, 2007
Trích Blog của chị
Nếu bạn yêu ai đó nhưng người đó không yêu bạn, thì bạn hãy đừng dày vò chính mình. Bạn không có gì sai cả. Chỉ là vì tình yêu đã quyết định không ở lại trong trái tim người kia mà thôi.
Nếu bạn biết ai đó yêu bạn và bạn không yêu lại người đó, bạn hãy cảm thấy hãnh diện vì tình yêu đã đến và gõ cửa trái tim bạn, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối món quà mà bạn không thể đáp trả được đó. Đừng bao giờ lợi dụng, cũng đừng gây đớn đau.
Cách bạn đối xử với tình yêu cũng là cách bạn đối xử với chính mình, và tất cả mọi trái tim chúng ta đều cảm nhận nỗi đau và niềm hạnh phúc như nhau, cho dù cuộc đời và lối sống của chúng ta có khác nhau.
Nếu bạn yêu ai đó, và người đó cũng yêu bạn, thế rồi tình yêu đó ra đi, bạn đừng cố níu kéo nó trở lại hay đổ lỗi cho nhau, hãy để nó ra đi.
Đằng sau sự ra đi đó có một nguyên nhân và một ý nghĩa. Thời gian trôi qua, bạn sẽ hiểu.
Hãy nhớ rằng chúng ta không lựa chọn được tình yêu. Tình yêu lựa chọn chúng ta. Tất cả những gì chúng ta thực sự có thể làm được là chấp nhận tình yêu với tất cả những bí ẩn của nó khi nó bước vào đời ta. Hãy cảm nhận cách tình yêu làm cho tim bạn ngập tràn yêu đương, rồi hãy hướng ra cuộc sống và chia sẻ nó với mọi người.
Hãy sẻ chia tình yêu đó cho người đã mang nó vào đời bạn.
Hãy sẻ chia nó cho những người với tâm hồn cằn cỗi.
Hãy trao nó cho thế giới quanh bạn bất cứ cách nào bạn có thể. Đó là nơi có những người cảm nhận sai lạc về tình yêu. Vì từ lâu đã không có tình yêu, họ coi tình yêu như một thứ nhu cầu. Họ thấy trái tim mình như những khoảng không trống rỗng cần được lấp đầy bởi tình yêu, và họ bắt đầu coi tình yêu như một dòng nước chảy tới với họ hơn là bắt nguồn từ họ.
Những phút đầu tiên của tình yêu mới chớm luôn ngập tràn yêu thương, nhưng khi tình yêu đó dần nguội lạnh, họ quay sang coi tình yêu của họ như một nhu cầu. Họ không còn là người tạo ra tình yêu nữa mà thay vào đó, họ trở thành những người tìm kiếm tình yêu.
Họ quên mất bí mật của tình yêu, đó là tình yêu là một món quà, và rằng tình yêu chỉ có thể lớn lên bằng cách được sẻ chia
Hãy nhớ điều đó, và luôn giữ nó trong tim. Tình yêu có thời gian, với "mùa yêu thương" của riêng mình, cùng những lý do để nó đến và đi. Bạn không thể mua chuộc hay ép buộc tình yêu, hay diễn giải nó thành lời.
Bạn chỉ có thể đón nhận tình yêu khi nó đến và chia sẻ nó khi bạn đang yêu. Nhưng nếu nó quyết định giã từ trái tim bạn hoặc trái tim của người yêu bạn, bạn không thể làm được gì và bạn không nên làm gì nữa.
Tình yêu đã luôn luôn và sẽ luôn luôn là một điều bí ẩn.
Hãy hạnh phúc vì tình yêu đã tới và tồn tại, dù trong khoảnh khắc, trong cuộc đời bạn