Khi "Tháng tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế, mây xa vời, nắng xa vời, ...." là lúc gặp lại Hà Nội. Gặp rồi lại xa, đi rồi vẫn về, hì, Hà Nội vẫn bé xíu, vẫn đủ xa để nhớ, đủ gần để kg thể nào quên, vẫn ở đấy, xa đây 1735 km, và ở đây trong trí nhớ.
Blog này dành viết cho anh, người chỉ còn là hình bóng trong trí nhớ. Hôm nay, nhắc về Hà Nội, bỗng nhớ mình đã tin rằng Hà Nội là nơi chỉ để nhớ trong những năm tháng cuộc đời, chứ kg thể là nơi để sống, để chia sẻ giây phút cuộc đời.
Thứ Ba, 24 tháng 3, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Câu này ngon quá: Hà nội chỉ là nơi để nhớ, không là nơi để sống. Chắc phải chôm bản quyền mới được.
Đăng nhận xét